0852 - Trang 385

Bà hỏi: "Con không hiểu?"

lục CƯờng nhìn về phía bàn thờ đối diện, hôm qua là dĩa cam sành, nay

đã đổi thành những quả táo. Anh lại nhìn bà một cái, dừng một lát, lui về
phía sau, đầu gối quỳ trên mặt đất, động tác chậm rãi nhưng rất khí phách.

Còn chưa quỳ xuống chỉnh tề, Tiền Viện Thanh đã giơ gậy lên đánh vào

lưng anh.

Một gậy quất mạnh xuống người Lục Cường. Anh run lên, cắn chặt răng,

phía sau lưng đau đớn.

Tiền Viện Thanh hạ lực, hơi thở gấp gáp.

Tầm mắt anh nhìn về phía trước, nhìn người đàn ông đeo kính ở trên bàn

thờ, khóe môi anh giật giật, lông mày giãn ra.

Trên mặt của bố đầy nếp nhăn, màu da ngăm đen, đúng chuẩn của người

lao động.

Anh nhếch khóe môi, lại nhẹ nhàng cười.

Tiền Viện Thanh trừng to cặp mắt, ngực phập phồng: "Còn cười?" Nói

xong lại đánh thêm một gậy.

Lục Cường quay đầu: "Mẹ, mẹ chịu nói chuyện với con rồi sao?'

Bà hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nhìn Lục Cường, ngồi xuống ghế,

giọng nói khá bình tĩnh: "Mày ở bên ngoài yêu đương thế nào tao không
quan tâm. Con bé kia tuy rằng mày dẫn về nhà, làm gì tao cũng không
muốn xen vào. Nhưng đây là nhà tao, con gái người ta có cha có mẹ, là một
cô gái đứng đắn, mày chơi đùa thế này tao không thể không liếc mắt."

lục Cường: "Mẹ, con không chơi đùa, con rất nghiêm túc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.