0852 - Trang 386

"Mày mà cũng biết hai chữ nghiêm túc sao?" Tiền Viện Thanh cười

nhạo, ánh mắt nhìn về phía ảnh chụp trên bàn thờ, thật lâu sau mới nói:
"Lúc bố mày nhắm mắt vẫn còn rất hối hận, khi trút hơi thở cuối cùng còn
bảo đáng lý ra không nên để mày tự lập. Cho dù ông ấy không hận mày
nhưng tao vẫn hận mày thấu xương, nếu không phải vì mày thì bố mày còn
có thể sống thêm vài năm." Nói đến đây, Tiền Viện thanh chớp chớp mắt:
"Mày vào tù một tháng, tiểu Chí nhờ người thông báo về nhà, biết mày
phạm tội cưỡng hiếp, ông ấy lên tăng xông..."

Lục Cường siết chặt nắm tay. Trước giờ anh chưa từng quên.

"Lúc chở bố mày đến bệnh viện thì ông ấy đã tắt thở giữa đường."

Trong phòng trở nên yên tĩnh, tiếng củi trong lò sưởi kêu lộp bộp.

Tiền Viện Thanh di chuyển con ngươi, bà đứng lên, hạ gậy vào trước mặt

Lục Cường: "mày nói mày không có lỗi đi."

"Mẹ hỏi vấn đề nào?"

"Cả hai."

"Lô Nhân là con dâu tương lai của mẹ, điều này không thể thay đổi, con

không có lỗi." Anh nhìn thẳng về phía trước: "Đúng là trước kia con lầm
đường lạc lối chuyện của bố con xin lỗi mẹ, nếu còn có kiếp sau, con ước
gì con không phải là con của mẹ, làm trâu làm bò để chuộc lại tội mình gây
ra."

Anh nhìn dưới đất, giọng bình tĩnh: "Lần trước mẹ viết thư bảo con cưới

vợ, sau đó con may mắn gặp được Nhân nhân. con không xứng đáng được
tha thứ, chỉ hy vọng mẹ xem cô ấy là con dâu tốt."

lời nói xuất phát từ trong tâm, quá khứ dù đúng dù sai cũng rất mơ hồ,

anh không phải là hạng người dễ dàng cúi đầu, đời này chỉ nhận lỗi với hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.