0852 - Trang 391

Cô xuất thần chớp mắt, Tiền Viện Thanh liếc cô nói: "Cười cái gì? Ăn

nhanh đi, để nguội sẽ rất cứng."

Lô Nhân vội vàng ôi chao, sau đó cô dùng đũa kẹp một chiếc bánh bao,

cầm ở trong tay, nóng hổi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm của anh vẫn
như trước lãnh đạm, đã ăn xong phân nửa.

Tiền Viện Thanh nói: "Nhìn cháu rất mệt mỏi, ăn nhiều một chút."

Lô Nhân cười: "Cháu cảm ơn bác."

Những ngày tiếp theo, Lục Cường sống ở gian nhà phía Tây, Lô Nhân

như cũ ngủ cùng Tiền Viện Thanh.

Vào buổi sáng thứ tư âm lịch, Lô Nhân và Lục Cường chuẩn bị trở về

thành phố. Tiền Viện Thanh không đưa tiễn bọn họ, cũng không hỏi khi nào
thì trở về. Trước khi đi bà đưa cho Lục Cường một túi văn kiện, bên ngoài
dùng giấy plastic bọc cẩn thận. Bà chỉ dặn Lô Nhân ăn uống cẩn thận đừng
để bị đói, cũng không nhìn Lục Cường, xoay người trở về nhà.

BỌn họ đứng ở trong tuyết nhìn theo bóng lưng bà biến mất, tấm lưng

kia khập khiễng dè dặt, có chút cô đơn khiến cho người ta không khỏi đau
xót...

Căn Tử muốn ở nhà thêm vài ngày, cậu ta chỉ đưa hai người đến sân bay.

Thời tiết ở Hương Châu đã ấm áp trở lại, mặt đường trơn ẩm, gió không

nhiều. Lô Nhân hít sâu một hơi, chỉ nửa tháng ngắn ngủn nhưng lại cảm
giác đã rời đi thật lâu.

Cô đi vào toiet ở sân bay, nửa đường nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài,

bảo vệ ngăn cản có người hút thuốc, đối phương liên tục nói lời xin lỗi. Lúc
cô đi ra, vừa vặn chạm vào người đó, người nọ thấp hơn cô nửa cái đầu,
yếu đuối, sắc mặt tái nhợt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.