Lô Nhân nhanh chóng đỡ lấy cô ta: "Không có chuyện gì chứ?"
Đối phương tóc ngang vai, ổn định thân thể, nỗ lực tươi cười: "Không
sao?"
Lô Nhân nhìn thấy rõ mặt cô ta, gương mặt xinh đẹp, con mắt hốt hoảng
trốn tránh người đối diện, nhìn qua không mấy bình thường.
Cô mỉm cười gậtđầu, đối phương cũng bước đi.
Lô Nhân đi qua chỗ rẽ thang máy, cúi đầu phát hiện Lục Cường, cô dừng
bước chân.
Cách đó không xa, Lục Cường đang nói chuyện với một người, hai
người đứng rất gần nhau, Lô Nhân lẳng lặng đứng, nghe không được bọn
họ nói gì. Cô không muốn tiến lên quấy rầy, nhẫn nại đứng chờ.
Cuối cùng, cô tùy ý liếc nhìn đối phương, dáng người khôi ngô, bộ dạng
đoan chính, ngoại hình tương tự Lục Cường. Cô cúi đầu siết chặt đầu ngón
tay, nháy mắt nhận ra người kia, nhớ mang máng anh ta tên Khưu Chấn,
năm đó anh ta mới chính là kẻ cưỡng hiếp.
Lục Cường thay anh ta ngồi tù sáu năm.
Nội tâm cô có chút bất an, theo bản năng không muốn Lục Cường dính
dáng đến người nọ, lúc cô định nâng bước, trùng hợp Lục Cường cũng nhìn
về hướng này.
Lô Nhân dừng bước.
Anh bất động thu hồi tầm mắt, cùng đối phương nói gì đó, rồi lại mang
hành lý đi về phía cô.
Lô Nhân không thể không nhìn về phía Khưu Chấn, anh ta nghiêng
người đứng sang một bên, vẫn cứ đứng tại chỗ.