0852 - Trang 46

Lô Nhân nghẹn lời, giận mà không dám nói gì.

Anh bế cô bước đi một cách dễ dàng, đến tầng bốn: “Bị bỏ rơi?”

Lô Nhân cảnh giác: “Nói bừa, tôi...... chồng tôi đang ở nhà.”

“Vậy sao chồng cô không cùng cô đi lên đó?”

Lô Nhân hạ tay, cúi đầu: “Anh ấy ngủ rồi.”

Lục Cường không hỏi nữa, đi xuống thang lầu, đến tầng ba, anh dậm

chân một cái, đèn không sáng, anh ho khù khụ.

Lồng ngực anh chấn động cánh tay cô, theo bản năng cô nói: “Đèn tầng

này hỏng rồi.”

Cách vài giây, anh hỏi: “Chỉ tầng ba?”

“Ừ.” Lô Nhân nói: “Chỉ tầng này.”

Lục Cường không nói chuyện, nửa giây sau đột nhiên cười.

Không gian tối tăm, vì vậy tất cả mọi thứ xung quanh trở nên im lặng, cô

có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh kèm theo một ít bước chân đơn
điệu, chỉ cần một vài mét, thời điểm này như kéo dài vô tận.

Cô thả lỏng người, lại không ngừng thở...... Anh đột nhiên thu cánh tay,

lòng bàn thô ráp xẹt qua đùi cô, giống như điều chỉnh tư thế, như cố ý kiểm
tra cân nặng của cô.

Trái tim Lô Nhân đập mạnh.

Đến tầng hai, cô bỗng nhiên “A” lên: “Tôi quên đồ ở trên sân thượng

rồi.”

Lục Cường: “Ồ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.