0852 - Trang 504

Lời còn chưa nói xong, Tiền Viện Thanh đã nhíu mày: “Đi hay không là

chuyện của hai đứa bây, đừng lôi kéo, không đi.”

Câu nói kế tiếp của anh bị nghẹn lại trong yết hầu.

Sau đó ai cũng không nói chuyện, Lục Cường lái xe trở lại bệnh viện.

Hàng lang của bệnh viện đối diện với đường cái, trước đó Lục Cường

nói xong liền bỏ đi, trong lòng Lô Nhân kinh ngạc. Cô ở trong phòng bệnh
đứng ngồi không yên, vì thế đứng ở hành lang nhìn ra bên ngoài.

Phía dưới là dòng xe nhốn nha nhốn nháo, cô trú ở tầng năm, căn bản

không nhìn thấy gì.

Lô Nhân hơi chóng mặt, cô hạ chân xuống, đứng trên hành lang.

Không đến mười phút, cửa thang máy bước ra hai người, Lục Cường

mang theo hành lý ở phía trước, Tiền Viện Thanh một bước theo sau, trên
tay vác rổ.

Đôi mắt Lô Nhân sáng rỡ, mất tự nhiên đè thấp mũ, chào hỏi: “Bác gái,

bác tới rồi ạ!”

“Ừ.” Tiền Viện Thanh nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Gầy quá, một

trận gió là thổi bay cháu ngay.”

Cô cười: “Bác đừng khoa trương như vậy. Trên đường đi bác có mệt

không?”

Lục Cường đứng cạnh nhíu mày, xoa xoa ót cô: “Chú ý cách xưng hô.”

Chậm nửa nhịp Lô Nhân mới kịp phản ứng, gò má phiếm hồng, cô há

miệng thở dốc, đột nhiên muốn sửa nhưng nói không nên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.