0852 - Trang 507

Đối phương trầm mặc một chút: “Có thể sớm hơn được không? Nếu

vượt qua thời hạn thẩm tra, cảnh sát sẽ không có quyền giữ Khưu Chấn ở
lại nước để phối hợp điều tra.”

Lục Cường nói: “Nghĩ biện pháp kéo dài thời gian đi.”

“Không thể thực hiện kế hoạch trước sao?”

“Không thể.”

Anh cúp điện thoại, lại lấy điếu thuốc từ trong túi ra, nhìn sắc trời, mơ hồ

có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, bất chợt cơn gió thổi một trận thật mát.

Lục Cường bước chân đi qua, tâm tình hôm nay của Lô Nhân rất tốt.

Tiền Viện Thanh từ trên ghế đứng lên, bà ở trong thôn nghỉ ngơi rất đúng

giờ giấc, giờ này cơ bản đã tắt đèn đi ngủ.

Bà vịn thắt lưng, nói: “Thời tiết rất đẹp, hai đứa ngồi đây nói chuyện một

lát đi, tôi lên ngủ trước.”

Lục Cường hỏi: “Mẹ còn nhớ số phòng chứ?”

“Biết rồi.” Nói xong hai chữ, tự mình bước đi.

Lô Nhân nhìn bà rời đi, đôi mắt mang theo ý cười tủm tỉm.

Lục Cường đứng trước người cô, từ trên cao nhìn xuống vẹo vào má cô:

“Vui vậy sao?”

Lô Nhân nói: “Ăn no quá, sao có thể không vui ạ?”

“Bình thường anh bỏ đói em à?”

Cô vuốt ve tay anh, oán giận nói: “Trình độ nấu cơm của anh kém mẹ

anh rất xa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.