Thấy cô cười, Trần Thụy thả lỏng hơn: “Kỳ thực em không cần để ý
những gì người khác nói, bọn họ không có ác ý, chỉ là nhàn rỗi nên mới lỡ
miệng thôi.”
“Em biết.”
“Đừng để trong lòng.”
Lô Nhân trả lời: “Dạ.”
Lại tạm dừng vài giây, anh ta cúi đầu nhìn mặt cô, hỏi: “Em và anh ta......
hai người thật sự không kết hôn nữa?”
Lô Nhân theo bản năng nhíu mày, trong lòng phiền chán, thập phần mâu
thuẫn với câu hỏi này. Trần Thụy thấy Lô Nhân thay đổi biểu cảm, sốt ruột
giải thích: “Không phải anh tò mò giống như bọn họ, chỉ là anh đang......”
‘Quan tâm em’ mấy chữ này còn chưa nói ra, Lô Nhân đã ngắt ngang:
“Em không muốn thảo luận đề tài này nữa.” Cô nghiêng đầu nhìn bên cạnh:
“Xe đến rồi, em đi trước.”
Trần Thụy ‘ôi chao’ một tiếng, Lô Nhân cũng không ngừng bước, cô lên
xe buýt.
Nhà cô cách xưởng may nửa giờ đồng hồ. Lúc tan tầm, trên xe có rất
nhiều người, Lô Nhân tìm chỗ trống đứng. Trong xe không mở điều hòa,
trời rất nóng, cô chỉ đứng một chút mà trên trán đã chảy mồ hôi.
Cô lấy tay lau mồ hôi, xe chạy tà tà, gió bên ngoài thổi vào cửa sổ xe,
mát mẻ trở lại.
Lô Nhân nhìn ra bên ngoài, người ngoài cửa sổ trở nên nhỏ bé.
Cô thở dài, bỗng nhiên cảm thấy còn sống thật rất mệt.