1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 154

người được cùng tham gia thi đấu lại càng ít hơn. Nên họ đã từ những đối
thủ cạnh tranh trở thành bạn bè tốt của nhau.

Kỷ Ức đứng giữa những người đang trò chuyện vui vẻ này mà chợt có

cảm giác bản thân trở thành người thừa.

Đặc biệt là khi những người này vừa mới biểu diễn xong nên vẫn còn

đang mặc những bộ váy và com lê rất chính thống và nghiêm chỉnh.

Mười mấy người đang đứng trước mặt cô vốn dĩ là tâm điểm chú ý của

cả đoàn trong suốt chuyến bay, đàn ông thì phong độ ngời ngời, phụ nữ thì
khí chất nổi bật, nói cười rất tự nhiên thoải mái. Cho dù là bây giờ, họ vẫn
khiến cho người khác cảm thấy ngưỡng mộ.

Vương Hạo Nhiên cười: “Thôi đừng đùa nữa, cậu còn chẳng bằng được

tớ thì đừng có đắc ý với Thành Dương.” Dứt lời, anh liền lập tức nhìn thấy
Kỷ Ức, nên vội vã cúi xuống, hỏi cô rằng: “Sao em lại lau hết son đi thế?
Lúc nãy anh nhìn thấy em chơi đàn cổ tranh trên sân khấu xinh đẹp lắm, cứ
như người bước ra từ quốc họa ấy.”

Kỷ Ức chưa bao giờ được người khác dùng những lời lẽ như vậy để

khen, nhất là khi đang đứng trước mặt các tiền bối đã từng đạt được bao
nhiêu giải thưởng thế này...

“Cảm ơn anh.” Ngoài lời này ra, có lẽ cô thật sự cũng không biết phải

nói gì nữa.

“Ấy, Vương Hạo Nhiên, tớ cảm thấy cậu nói câu này có gì đó không

ổn.” Tô Nhan bỗng ghé tới, “Cậu đang mưu đồ chuyện gì xấu phải không?”

“Cậu nói linh tinh gì thế? Trước nay tôi vốn có gì nói nấy mà!” Vương

Hạo Nhiên vốn rất thẳng thắn, khi thấy mọi người đều nhìn về phía họ để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.