1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 152

Quý Thành Dương cười: “Anh đến xem em biểu diễn thì bất ngờ lắm à?

Có phải là lần đầu tiên đâu?”

Đương nhiên là cực kỳ bất ngờ rồi, bất ngờ hết hồn luôn ấy chứ.

Đây đâu phải là một phòng biểu diễn nào đó ở khu Thành Đông, đây là

Wellington cơ mà... Cô bỗng nhớ đến Tô Nhan, lẽ nào anh đến đây để xem
Tô Nhan biểu diễn? Chắc không phải đâu? Chỉ đơn thuần là giao lưu biểu
diễn chứ có phải là cuộc thi quốc tế đâu mà...

Nơi họ đứng vừa hay lại là góc khuất ở tầng một.

Chẳng có ai.

Cô nhìn anh, trong đầu lướt qua vô vàn câu hỏi, còn có cả vô vàn hưng

phấn, kích động và vui mừng.

Quý Thành Dương chợt nhận ra mình mới chỉ lau được một phần son đỏ

trên môi cô. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang sáng bừng lên vì vui mừng
và bờ môi vẫn còn vương lại chút son đỏ, vừa định lau hết đi cho cô nhưng
bỗng thấy lưỡng lự.

Anh bỗng thấy không được tự nhiên như trước nữa.

Bởi vì cô bé ấy đã bắt đầu lớn lên rồi ư?

Quý Thành Dương đến đây, là bởi vì anh có điều kiện để làm chuyện

này. Sáu năm trước ở Bắc Kinh cũng vậy, bây giờ ở Wellington cũng thế,
lần trước anh mất nửa ngày, còn bây giờ cũng chỉ mất mấy ngày mà thôi.
Nếu như anh muốn đi du lịch cho thư giãn thì tại sao lại không chọn nơi
đây? Để cô bé có thể cảm thấy rằng bản thân được coi trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.