1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 173

phải nói tiếp: “Đặc biệt là không được đi New York, nhỡ vẫn còn chuyện gì
thì sao.”

“Được.” Vậy mà anh lại đồng ý những lời căn dặn của một đứa trẻ lớn

sớm như cô.

Khi anh nói, cô có thể nghe thấy tiếng ti vi đang truyền hình trực tiếp

hiện trường vụ tai nạn 11 tháng 9 đó. Cô đại khái có thể nghe ra vài câu,
không khí có vẻ rất nghiêm trọng nhưng cô cũng không cố gắng lắng nghe
nữa. Chỉ cần biết rằng anh đã được an toàn là cô thấy không còn lời nào để
nói nữa rồi.

Cuối cùng cô trả điện thoại lại cho Vương Hạo Nhiên, sau khi Vương

Hạo Nhiên biết Quý Thành Dương không gặp phải nguy hiểm gì liền liên
tục hỏi han tình hình vụ khủng bố kia. Sau khi nghe được một lát, Kỷ Ức
bỗng trông thấy các bạn học đang chạy ra khỏi cửa kính, dường như họ
đang gấp rút gọi cô về đội nên cô liền vội vã vỗ vào cánh tay của Vương
Hạo Nhiên: “Em về đây, cám ơn anh.”

“Em phải về rồi à?” Vương Hạo Nhiên hỏi.

Quý Thành Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy câu này liền nói gì đó

với Vương Hạo Nhiên, sau đó điện thoại lại được đưa sang cho cô.

Kỷ Ức hơi ngạc nhiên, không biết Quý Thành Dương muốn nói gì với

mình nên chỉ cầm điện thoại lên nghe mà không lên tiếng.

“Khoảng hai tháng nữa anh sẽ về Bắc Kinh.” Quý Thành Dương nói,

“Có lẽ là tầm đầu đông.”

“Em có thể gọi điện thoại cho anh không?”

Anh cười: “Không tiện lắm đâu, anh không ở nhà thường xuyên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.