“Đã thấy đói chưa?” Bỗng nhiên, Quý Thành Dương hỏi họ trong khi
vẫn đang nhắm mắt.
“Đói, đói lắm ạ!” Lập tức Noãn Noãn mềm nhũn như dê non: “Chú út
muốn mắng sao cũng được, nhưng chú để cháu ăn gì đã nhé! Hay là bọn
cháu lên lầu trước ạ?” Đây hoàn toàn là kế hoãn binh.
Quý Thành Dương lãnh đạm đáp: “Thế thì cứ đói đi đã.”
…
Anh không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, Vương Hạo Nhiên đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, liền
mở cửa xe ra: “Tớ bảo, bây giờ đã sáu giờ rồi, tớ đến quán Vĩnh Hòa chỗ
Tân Nhai Khẩu mua đồ ăn sáng, cậu đưa hai đứa lên nhà đi, chuyện có gì
đâu, đừng bắt nạt mấy cô bé nữa!”
May mà có người nói giúp, cộng thêm Noãn Noãn liên tục ra sức làm
nũng, cuối cùng Quý Thành Dương cũng đồng ý đưa họ lên nhà.
Noãn Noãn cực kỳ thông minh, vừa vào nhà liền bảo rằng mình buồn
ngủ nên chui ngay lên giường trong phòng ngủ của Quý Thành Dương:
“Cháu không ổn rồi, lát nữa đồ ăn sáng về chú không cần phải gọi cháu đâu
nhé, cháu buồn ngủ lắm, chắc phải ngủ đến trưa mới dậy!”
Kỷ Ức biết rằng Noãn Noãn chỉ dùng việc ngủ để trốn tránh thôi.
Quý Thành Dương cũng chẳng nói gì mà đi vào bếp rót ra hai cốc nước
nóng. Cô đi theo anh vào bên trong, anh liền đưa một cốc cho cô. Anh nắm
chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, ra hiệu cho cô cầm ở thành cốc cho khỏi
bị bỏng.