1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 241

cũng đánh từ ngoài vào trong, mãi cho tới khi đánh giãn được đám đông ấy
mới lôi được Phó Tiểu Ninh ra: “Cậu điên rồi sao? Định đánh chết người
à?”

Không biết ai đã báo cảnh sát.

Chiếc xe cảnh sát rú còi ầm ĩ thu hút ánh mắt của tất cả những người đi

đường đang trở về nhà, cuối cùng chiếc xe đó dừng lại trước cổng trường
Phụ Trung, có ba, bốn viên cảnh sát xuống xe. Noãn Noãn sợ tái mặt, kéo
Kỷ Ức chạy vào trong trường, khi chạy đến góc khuất sau khu lớp học mới
dừng lại, lúc này Noãn Noãn mới quay lại ôm chặt lấy Kỷ Ức: “Không sao,
không sao đâu. Có chuyện gì xảy ra thế? Sao tự nhiên lại đánh nhau? Phó
Tiểu Ninh cả đời này chưa đánh nhau lần nào đâu…”

Kỷ Ức sợ chết khiếp, trước mắt cô chỉ toàn là máu.

Noãn Noãn cứ tự nói một mình rồi sau đó gọi điện cho lớp trưởng nhờ

mua cồn và băng gạc để xử lý vết thương ở cổ tay cho Kỷ Ức. Vết thương
đã không còn chảy máu khi được lau rửa sạch sẽ bằng dung dịch cồn trong
suốt, những vết máu đỏ thẫm dần dần trôi đi. Noãn Noãn không dám cậy
những cục máu đông ra, sau khi cảm thấy đã sát trùng vết thương xong,
Noãn Noãn liền dùng băng quấn quanh vết thương vài vòng và buộc lại:
“Chiều nay thi xong, chúng mình về nhà nhé?”

Kỷ Ức ngơ ngác nhìn Noãn Noãn, trực giác mách bảo cô rằng, lần này đã

xảy ra chuyện thật rồi.

Quả nhiên, khi cô về lớp học định xin nghỉ thì thầy chủ nhiệm lớp Thực

nghiệm chợt vội vã chạy đến, nhìn cô bằng vẻ mặt rất phức tạp: “Kỷ Ức,
đến đây, đi với thầy đến phòng giáo viên!”

Trái tim Kỷ Ức chùng xuống, cô đi theo thầy chủ nhiệm cũ, thầy vừa đi

bên cạnh cô vừa thở dài: “Cô chủ nhiệm lớp em hôm nay xin nghỉ, chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.