1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 243

còn phải thi đúng không? Thi xong em đến đồn cảnh sát thành phố để lấy
lời khai, em đến cùng với phụ huynh nhé.”

Cô không biết phải trả lời thế nào, sự việc đã nghiêm trọng đến mức cần

phải lấy lời khai rồi sao?

“Được rồi, em về lớp đi, nhớ đến lấy lời khai nhé!”

Kỷ Ức cứ như đang nằm mơ, khi cô quay về lớp học thì đã bắt đầu thi

rồi. Cô chỉ nhớ được rằng viên cảnh sát bảo cô thi xong phải đi lấy lời khai,
nên nhấc bút lên, bắt đầu làm đề. Các bạn trong lớp đều nhìn cô với ánh mắt
rất kinh ngạc, nhưng sau đó họ nhanh chóng cúi xuống. Cô viết mãi viết
mãi, chỉ cảm thấy cổ tay càng ngày càng đau hơn, tất cả các chữ đều dập
dềnh bay bổng khiến cô không thể nhìn được rõ…

Gọi phụ huynh? Lấy lời khai? Cô có bị đuổi học không?

Cô hoàn toàn không biết mình đã viết những gì trong tờ đề này.

Phải làm thế nào bây giờ? Phải nói với bố mẹ ư? Hay là nói với ông bà

nội? Vào thời điểm này, cô phát hiện ra từ “phụ huynh” đối với cô là một từ
rất khó để định vị. Cô không dám nói cho bất kỳ một người thân nào, cô
không thể tưởng tượng nổi nếu họ biết thì sẽ ra sao.

Ra khỏi phòng thi, cô vẫn chưa thể quyết định được. Noãn Noãn nộp bài

sớm nên ngay khi chuông tan học vừa réo vang đã lao ngay vào lớp của Kỷ
Ức. Thầy giáo vẫn đang thu bài trên bục giảng, khi trông thấy Noãn Noãn
cô chỉ im lặng nhíu mày. Noãn Noãn chẳng buồn bận tâm mà xách cặp của
Kỷ Ức lên rồi chạy luôn ra ngoài, chẳng nhìn Triệu Tiểu Dĩnh lấy một lần.

“Tớ kể với chú út rồi, chú ấy nói sẽ đến đây ngay!” Noãn Noãn dắt cô

xuống lầu, vừa đi vừa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.