1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 244

“Chú út của cậu á?” Lúc này Kỷ Ức mới hồi lại được chút ít ý thức.

“Lúc nãy khi tớ nộp bài sớm, thầy chủ nhiệm gọi riêng tớ ra bảo, cảnh

sát yêu cầu cậu đến lấy lời khai và còn bảo cậu phải đi cùng phụ huynh.
Nhưng nhà cậu có ai quản cậu đâu, mà tớ lại không dám nói cho bố mẹ tớ
biết… nên tớ mới gọi cho chú út.”

Kỷ Ức vẫn chưa thể tiếp nhận được hiện thực này thì xe của Quý Thành

Dương đã đến trước cổng trường.

Vết máu trên mặt đất đã được cọ rửa sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy

mờ mờ.

Vương Hạo Nhiên nhìn thấy hai cô bé liền đi tới chỗ họ với vẻ mặt rất

căng thẳng. Anh kiểm tra vết thương trên người Kỷ Ức, khi trông thấy tay
cô thì lập tức xót xa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau với
lũ côn đồ thế?”

Kỷ Ức im lặng không nói gì.

“Chú út của em đâu rồi ạ?” Noãn Noãn đang lấy làm lạ thì cánh cửa băng

ghế sau chợt bật mở, Noãn Noãn vừa nhìn vào trong, sắc mặt liền lập tức
thay đổi: “Chú út, chú sao thế? Mắt chú làm sao thế?”

“Lên xe đi đã!” Giọng điệu của Quý Thành Dương không ổn, nhưng vẫn

nói dối hết sức trôi chảy: “Mắt chú bị tổn thương vì bị chói sáng, nghỉ ngơi
vài ngày là ổn.”

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen và quần kaki. Ngoài lớp băng

cuốn che kín mắt ra thì quả thật trông anh cứ như chỉ bị thương nhẹ, không
có vấn đề gì nghiêm trọng. Kỷ Ức ngồi trên ghế lái phụ quan sát anh trong
gương chiếu hậu, nỗi nhớ mấy ngày qua giờ đan xen cùng sự kinh hoàng
ngày hôm nay, trở thành một cảm xúc gì đó cực kỳ phức tạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.