1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 329

“Cái sân bóng rổ không có đèn ư?”

Cô cười: “Bây giờ đã có đèn rồi, nhưng đến tối thì phải tắt.”

“Ừm.” Quý Thành Dương quá đỗi quen thuộc mọi bố cục của trường

như lòng bàn tay, “Em tuyệt đối không được đi về phía bên phải sân bóng
nhé, bên ấy có rất nhiều con đường nhỏ dẫn đến phòng thí nghiệm, nhà
ăn… Em đi vào đó dễ làm kinh động các đôi uyên ương lắm đấy.”

Kỷ Ức cười, cô ngồi một mình dưới giá rổ, nhặt một viên đá hơi dẹt và

gạch lên khoảng đất bùn trong sân.

Chẳng cần phải đi vào những con đường nhỏ làm gì, cách chỗ cô không

xa cũng có hai đôi tình nhân. Hầu hết những người trở về kí túc xá đã đi
ngang qua hết, chỉ còn sót lại những cặp đang yêu, gió mát trăng thanh, cây
rung xào xạc, chỉ cần vào một chỗ hơi tối là có thể hôn nhau rồi… Kỷ Ức
thật sự không dám ngẩng lên quan sát họ.

Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cúi xuống nhìn mặt đất.

Cô chăm chú nói chuyện với anh, viên đá trong tay chỉ vẽ bừa mấy nét

chẳng theo quy tắc ý đồ gì trên mặt đất.

Bỗng nhiên, từ phía sau có một cánh tay vươn tới giật mất điện thoại của

Kỷ Ức, khiến cô giật bắn người, phản xạ đầu tiên là đòi điện thoại lại. Noãn
Noãn vô cùng hớn hở: “Không những không về kí túc xá ngủ mà lại ngồi ở
nơi này để gọi điện thoại, tuyệt đối có vấn đề nha!” Noãn Noãn vốn chỉ
định đùa, nào ngờ Kỷ Ức lại thật sự cuống cuồng đi giành điện thoại với
mình. Phản xạ đầu tiên của Kỷ Ức là nhìn vào màn hình di động, cuộc gọi
đã kết thúc, may quá may quá… “Ai thế?” Quý Noãn Noãn cúi xuống ghé
sát tới, hỏi khẽ: “Cùng lớp cậu à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.