1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 330

Kỷ Ức né tránh ánh mắt tò mò của Noãn Noãn, nhét chiếc điện thoại

đang nằm trong tay vào túi của váy đồng phục, nhưng vẫn siết chặt lấy nó
vì lo sợ, đề phòng Noãn Noãn lại giành mất. Cũng may Noãn Noãn vốn
không phải là người thích tò mò quá mức vào đời tư của người khác.

Kỷ Ức và Noãn Noãn cùng nhau đi về kí túc xá.

Các học sinh lớp Mười hai là những người tự học tối muộn nhất, họ đều

vội vã trở về đánh răng rửa mặt trước giờ tắt đèn, đâu đâu cũng là người, cô
không tìm được cơ hội để gọi lại cho anh. Đến khi đã vệ sinh sạch sẽ xong,
nằm lên giường thì đã quá giờ anh phải lên máy bay từ lâu.

Afghanistan, Taliban, 11 tháng 9.

Lúc đầu, khi cô từ New Zealand trở về và nghe được tin về vụ thảm họa

11 tháng 9 tại sân bay, liền bất chấp tất cả để đi tìm Vương Hạo Nhiên rồi
liên lạc với anh lúc này đang ở tít tận bên Mỹ. Khi ấy chỉ cần biết anh vẫn
an toàn là cô liền cảm thấy mọi tai nạn thảm họa đều đã qua, nhưng cô lại
không thể dự đoán được rằng, cũng chính vì vụ tấn công khủng bố ấy mà
một năm sau, anh lại đến một đất nước còn nguy hiểm hơn.

Kỷ Ức trằn trọc mãi không ngủ được, cô bỗng nhớ ra một vấn đề rất

nghiêm trọng, lúc nãy nói chuyện điện thoại với anh một lúc lâu như thế mà
cô không hề nói “Chúc mừng sinh nhật”. Bởi hối tiếc nên cô càng không
ngủ nổi, thế là ngồi bật dậy luôn. Sắp đến ngày thi đại học, mà trong phòng
lại toàn là học sinh lớp Thực nghiệm theo khối tự nhiên, bọn họ thật sự có
áp lực cao hơn khối xã hội. Vì thế mà trong phòng có tổng cộng mười hai
người, nhưng ngoài cô ra, tất cả mọi người đêm nào cũng ủ chăn chiếu đèn
pin để bế quan tu luyện.

Cô ngồi dậy khiến cả chiếc giường tầng khẽ run lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.