“không an tâm” để ở nhà một mình, nhưng Quý Thành Dương lại có thể nói
ra một cách đầy thản nhiên.
Cô chưa từng thấy Quý Thành Dương như thế này.
Lưu Vãn Hạ bước vào chiếc thang máy vắng tanh, khi cánh cửa dần dần
khép, cô nhìn thấy cánh cửa nhà Quý Thành Dương đóng lại. Cô bỗng
nhiên nghĩ đến chuyện ngày xưa, hồi ấy các bạn nữ trong lớp bảo vệ người
con trai tên Quý Thành Dương này lắm, nếu các cô bạn lớp khác đến hỏi
thăm thì tất cả đều nhất loạt im lặng tuyệt đối không để lộ chuyện gì, thậm
chí còn ngăn chặn cả những bức thư tình mà các em gái lớp dưới gửi đến.
Quý Thành Dương, là giấc mộng thiếu nữ của rất nhiều cô gái trường
Phụ Trung khi ấy.
Lẽ nào, anh thật sự cũng giống với những người đàn ông bình thường
khác, say đắm những mê hoặc tuổi trẻ?
Đôi khi những gì nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.
Quý Thành Dương nhìn ra sự ngờ vực phỏng đoán của người bạn học cũ
này, nhưng anh chẳng có ý định giải thích. Chuyện trình bày giải thích này
chỉ cần làm với những người cần thiết là được rồi. Buồn vui gì, nói cho
cùng cũng chỉ bản thân mình hay biết.
Quý Thành Dương đóng cửa lại, mang những chiếc cốc đã dùng trong
phòng khách vào bếp, sau khi rửa sạch sẽ anh liền cho vào trong tủ sát
trùng, cài đặt giờ xong mới đi vào phòng làm việc. Kỷ Ức thật sự rất nghe
lời, cô đang cầm một cuốn sách nằm trên chiếc giường gần đây anh mới lắp
trong phòng làm việc, cong người theo một tư thế tự nhiên rất dễ chịu.
Rõ ràng cô đã nghe thấy tiếng Quý Thành Dương bước vào, nhưng
chẳng hề lên tiếng mà lật sang trang tiếp theo. Thực ra cô cũng không biết