1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 442

Anh đi chuyến này đến gần hết đêm. Kỷ Ức tiếp tục đọc sách, cô lật đi

lật lại cuốn sách trong tay rồi mơ màng thiếp đi lúc nào không biết, nào ngờ
không phải chính Quý Thành Dương đánh thức cô dậy mà lại là cuộc điện
thoại từ anh. Kỷ Ức không bật đèn, cô nghe máy bằng giọng hơi khàn khàn.

“Tây Tây.” Giọng Quý Thành Dương hơi trầm, “Em có biết bạn trai hiện

tại của Noãn Noãn không? Em đã gặp cậu ta chưa?”

Kỷ Ức giật mình, lập tức tỉnh táo lại, cô im lặng vài giây liền đáp: “Em

gặp rồi.”

“Em có biết địa chỉ nhà của cậu ta không?”

Địa chỉ nhà ư?

Nhà của Tiêu Tuấn nằm ở trung tâm thành phố, rất dễ nhận ra, cô chỉ cần

đến một lần là tuyệt đối không quên được. Nhưng cô không dám nói, không
biết vì sao, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy không được nói cho anh.

Trái tim cô đập thình thịch, cô đáp qua loa: “Em quên rồi, em mới đến đó

có một lần.”

Quý Thành Dương cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn cô đi ngủ, có lẽ

anh phải đến sáng mới về nhà được. Khi cuộc điện thoại này kết thúc, Kỷ
Ức làm sao có thể ngủ được nữa, cô liên tục trở mình trên giường như một
con cá vàng đang bị lật trong chảo. Cô càng nằm càng thấy nóng, càng nằm
càng thấy bức bối khó chịu.

Trời vừa sáng, cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa nên vội vã bật dậy khỏi

giường.

Khi cô chạy vào phòng khách, Quý Thành Dương đã ném áo khoác sang

một bên, anh ngồi xuống và chìm cả người vào trong ghế sô pha, mệt đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.