1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 483

Quý Thành Dương chầm chậm ngồi xuống, anh bỗng thấy rất muốn

được hút một điếu thuốc.

Hồi ức ồ ạt ùa về, quá ư mạnh mẽ, thậm chí trong giây phút này, anh

cũng có thể nhớ rất rõ ràng đêm mùa hạ nóng nực năm 1997, để an ủi vỗ về
một cô bé con đang khóc như mưa vì không được gặp bố mẹ, anh đã dẫn cô
đến rạp chiếu phim để xem một bộ phim Hồng Kông. Trong rạp chiều phim
vắng hoe, ánh mắt rụt rè của cô bé gái đã được ghi lại ở những năm tháng
không có tình yêu, không có chiến tranh và cũng không có sinh ly tử biệt…

Tính đến giờ phút này, đã mười năm trôi qua.

Ngoài hai người trong cuộc, không một ai biết rằng mười năm đó họ đã

trải qua những chuyện gì, và bây giờ giữa họ đang bị ngăn cách bởi những
thứ gì.

Sự im lặng của người trong cuộc không thể nào đập tan được sự hiếu kỳ

của những người bạn thân trong phòng.

Lưu Khải Phong nới lỏng cà vạt, anh ta khoác tay lên tay ghế của Quý

Thành Dương, nhìn anh đầy bất ngờ: “Nếu như tôi không nhớ nhầm thì
trước khi đi Iraq, lúc chúng ta vẫn còn ở Bắc Kinh, cô bé mà tôi chụp được
chính là cô ấy phải không? Chẳng phải cậu đã nói rằng cô ấy là bạn gái của
cậu ư?”

Amanda cười: “Nói cho tôi biết, có phải bức ảnh anh chụp được là một

gương mặt nhìn nghiêng không?”

Lưu Khải Phong ngạc nhiên: “Chị đã nhìn thấy rồi ư?”

“Nhìn thấy rồi, trong máy tính của Yang.” Amanda nói thẳng ra đáp án:

“Ảnh nền máy tính!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.