Ti vi ở tầng một đang mở.
Ti vi đang chiếu trực tiếp cảnh cứu nạn, Kỷ Ức nhìn chăm chú không rời,
chỉ sợ anh sẽ xuất hiện trong ống kính, sợ rằng một người vừa được khiêng
ra từ góc nào đó chính là Quý Thành Dương. Nhưng cô cũng hy vọng anh
sẽ xuất hiện, cho dù chỉ là một dáng lưng, rằng anh bình an…
“Tây Tây.” Noãn Noãn cũng lo lắng vô cùng, nhưng thấy cô như thế thì
không khỏi xót xa, Noãn Noãn muốn phân tán sự chú ý của cô, “Lần này về
nước, tớ đã đến thăm Từ Thanh, chị gái cậu ấy tiếp tớ.”
Lời của Noãn Noãn kéo cô về với hiện thực.
Người lớp trưởng đầy nhiệt tình đã qua đời khi còn rất trẻ ấy là nỗi tiếc
nuối trong lòng mỗi người bạn cấp ba cùng lớp. Sự qua đời của một người
bạn thân cùng tuổi mang đến một chấn động mà chỉ có những người đã trải
qua mới hiểu được. Kỷ Ức khẽ nói: “Tớ chưa đi, không dám đi, tớ chỉ đến
thăm cậu ấy cùng với mọi người trong lớp trước khi cậu ấy qua đời, lúc đó
trông cậu ấy vẫn còn khoẻ lắm.”
“Tớ cũng không biết vì sao lại muốn đi, lúc đầu tớ cũng không dám,
nhưng khi đứng trước mộ và nhìn ảnh cậu ấy, tớ cứ cảm thấy con người này
dường như vẫn còn sống, hoàn toàn chẳng cảm thấy cậu ấy đã đi rồi.” Noãn
Noãn cũng dựa vào đầu gối, khẽ nói, “Tớ vẫn còn nhớ rất rõ, lúc yêu cậu
ấy, cánh tay cậu ấy đã run lên khi ôm tớ trong nụ hôn đầu tiên, hôn xong
còn nói chuyện với tớ cực kỳ ngại ngùng…”
Kỷ Ức không biết phải nói gì.
“Lúc ấy sợ học hành dở dang nên hai đứa chỉ yêu một thời gian là chia
tay. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy đáng tiếc.” Quý Noãn Noãn thì thầm, “Nếu
như cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tớ rồi mới đi học trường quân đội, thì tớ
tuyệt đối có thể giúp đỡ cậu ấy rất nhiều, đưa cậu ấy về Bắc Kinh, cậu ấy