chính họ và rất bi quan, thậm chí lo sợ trước tương lai. Về cơ bản, công
việc vẫn như cũ. Tuy nhiên, tâm trạng của mọi người thì rất ủ rũ.
Và Neville thậm chí phải mang thêm gánh nặng là lãnh đạo cái tập thể
những nhân viên cần phải được khích lệ tinh thần như vậy. Ông thường đi
khắp nhà máy, chào mọi người và gọi tên họ, hỏi thăm gia đình họ. Ông
trực tiếp lái xe tải đi giao hàng và nói chuyện với khách hàng. Ông có một
lòng nhiệt tình dễ lan truyền qua những người khác mà chúng ta không thể
định lượng được, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể nhận biết nếu bạn nhìn
thấy chúng. Đó là năng lực lãnh đạo.
Chỉ trong vòng một năm, Hunter và Isdell cùng làm việc với nhau một
cách hết sức tập trung, và họ đã đạt được một kết quả ngược lại hoàn toàn
so với trước đó. Sản phẩm của Coca-Cola bán chạy gấp đôi Pepsi.
Neville Isdell đã làm gì với nhân viên của công ty gia công? Ông kết nối
trực tiếp với nhân viên và cơ bản đã thuyết phục được họ rằng họ tốt hơn
nhiều so với đối thủ cạnh tranh. Đồng thời, ông cũng vẽ ra cho họ một bức
tranh tươi sáng về tương lai. Ông hết sức đam mê niềm lạc quan của mình
và điều đó lan sang những người khác, từ người quét dọn tầm thường nhất
đến những khách hàng lớn có doanh số lớn nhất ở Manila.
John Hunter tiếp tục trở thành Phó Chủ tịch điều hành của Coca-Cola,
phụ trách kinh doanh quốc tế. Sau khi nghỉ hưu ở Coca-Cola, ông trở thành
Chủ tịch phụ trách kinh doanh quốc tế của công ty Seagram.
Neville lãnh đạo hoạt động của Coca-Cola ở châu Âu và trở thành Chủ
tịch Hội đồng quản trị của một trong những công ty gia công lớn nhất của
chúng tôi. Khi tôi viết cuốn sách này, ông đang là Tổng Giám đốc điều
hành (CEO) của Coca-Cola và vẫn đang tiếp tục truyền lửa cho cả tập đoàn
với sự lạc quan của mình.
Những người bi quan nói với chúng ta rằng thế giới được hình thành
trong một mớ lộn xộn và từ đó, nó tiếp tục tụt dốc. Nhưng chúng ta cần
phải sống với hi vọng. Chúng ta phải hành động như thể sẽ còn có ngày