1001 TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT THẾ GIỚI - Trang 120

Ánh sáng tràn vào phòng chàng đem theo hơi thở sự sống. Ánh

sáng soi rõ những khoảng tối âm u, cái trống rỗng mênh mông của
đời chàng.

Vân Sinh đưa mắt nhìn ánh sáng đó như một hiện tượng lạ lùng.

Chàng lo sợ. Chàng thấy ánh sáng như mơn trớn thành giường.
Chàng thấy sống lại trong ký ức những kỷ niệm gia đình tan nát,
chàng nhớ đến mẹ, nhớ đến tuổi thơ bạc phước của mình. Rồi chàng
lại liên tưởng đến ánh sáng một buổi bình minh. Chàng rời chỗ ngồi
ra đứng tựa cửa sổ, nhìn trộm khung cửa sổ nhà bên.

Chàng thấy một gia đình đầm ấm đoàn tụ chung quanh bàn.

Người cha và ba đứa con đã ngồi vào bàn. Người mẹ còn đứng bên
cạnh, chàng đoán bà đang săn sóc cho con. Thật vậy, hai đứa lớn
đang giơ thìa ra đòi ăn, đứa nhỏ đang rướn cổ lên vì cái khăn quàng
quá chặt. Và kìa, thằng nhỏ thật là tham ăn! Chiếc thìa to thế kia đã
ngập vào miệng nó.

Người cha cười ròn. Người mẹ ngồi xuống.
Vân Sinh vội lùi lại, ẩn mình trong bóng tối. Chàng thấy người

đàn bà ngồi đâu mặt với cửa sổ. Chàng tin rằng mình đã ẩn trong
bóng tối, họ không thể nào trông thấy mình. Và chàng yên tâm
chứng kiến cảnh gia đình đầm ấm của người ta.

Từ đấy, buổi chiều đi làm về, chàng không còn lang thang thơ

thẩn như xưa, mà vội trở về nhà, đến bên cửa sổ để chia sớt cái thân
mật, tươi tắn, ấm cúng của gia đình người, mà ngày thơ ấu chàng
cũng đã từng được hưởng qua những buổi chiều sum vậy hạnh
phúc, mặc dù rằng rất hiếm hoi. Và mẹ chàng… có khác gì bà mẹ
kia? Nghĩ đến đây, chàng không cầm được lệ.

Cái ánh sáng từ cửa sổ nhà bên như có một phép lạ mầu nhiệm.

Nó đã phá tan u sầu trong tâm hồn chàng tuổi trẻ. Nhưng Vân Sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.