sách những câu trả lời của họ. Họ nói họ phải giúp chồng thoát khỏi tình
cảnh khó khăn (anh ta không ghen hay sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu một
người bạn của chồng họ đến câu lạc bộ này một đêm nào đó? Nhưng Maria
không dám hỏi những câu hỏi này), họ muốn mua một ngôi nhà cho cha mẹ
họ (là lời biện bạch của chính nàng, có vẻ cao thượng, và là một lời biện
bạch phổ biến nhất), để kiếm đủ tiền mua vé về nhà (các cô gái Colombia,
Thái Lan, Peru, Brazil đều thích lý do này, cho dù bây giờ họ đã có một
khoản tiền lớn gấp nhiều lần mức đó và cũng có thể đã tiêu hết ngay tức thì,
vì họ sợ phải thực hiện giấc mơ ấy), để vui vẻ (lý do này thực sự không ăn
khớp với bầu không khí ở câu lạc bộ và thường nghe có vẻ giả dối), họ
không thể kiếm được công việc nào khác (đây cũng không phải là lý do
hay, đất nước Thụy Sĩ luôn dư thừa những công việc như quét dọn, lái xe,
nấu ăn).
Không ai trong số họ nghĩ ra được bất kỳ một lý do nào khả dĩ cả, và vì thế
nên Maria đã thôi không cố gắng giải thích về cái vũ trụ riêng của nàng
nữa.
Nàng nhận ra ông chủ câu lạc bộ, Milan, đã nói hoàn toàn đúng: không ai
lại để nghị một món tiền một nghìn franc Thụy Sĩ đẻ được cùng nàng vài
tiếng đồng hồ cả. Mặt khác, không ai phàn nàn khi nàng đòi giá ba trăm
năm mươi nghìn franc cả, cứ như họ đã biết trước giá cả, hoặc nếu có hỏi
thì cũng chỉ là để làm nhục nàng mà thôi, hoặc có thể họ muốn tránh bất cứ
một điều bất ngờ khó chịu nào đó mà thôi.
Một cô gái ở đây đã nói:
“Nghề bán hoa” này không giống các loại kinh doanh khác: những người
mới vào nghề kiếm được nhiều hơn, còn những người có nhiều kình
nghiệm lại kiếm được ít hơn. Hãy luôn giả vờ như cô là người mới vào
nghề.
Maria vẫn chưa biết ai là “những khách hàng đặc biệt”; họ chỉ nhắc đến vào
buổi tối đầu tiên nàng đến đây và từ đó không ai nói về những khách hàng
này nữa. Dần dần, Maria thu lượm được những mánh lừa quan trọng nhất
trong việc buôn bán này, chẳng hạn như không bao giờ được hỏi những vấn
đề riêng tư, mỉm cười thật nhiều và nói chuyện ít nhất có thể, không bao