11 PHÚT - Trang 83

có kinh nghiệm, tôi càng thấy rõ việc họ che giấu nỗi sợ hãi bằng cách nói
chuyện to tiếng, càng rụt rè, thiếu tự nhiên họ càng không thể che giấu
được những cảm xúc của mình, và việc bắt đầu uống rượu cho thấy là họ
không thể điều khiển nỗi sợ được nữa. Nhưng tôi lại tin, với một hy vọng
mong manh rằng- những “khách hàng đặc biệt” mà Milan vẫn chưa giới
thiệu cho tôi- tất cả bọn họ đều lo sợ.

Lo sợ cái gì? Tôi mới là người phải run sợ chứ. Tôi là người phải rời khỏi
câu lạc bộ rồi biến mất vào một khách sạn xa lạ, và tôi cũng không phải là
người có thế lực siêu nhiên hay có vũ khí nguyên tử gì. Đàn ông rất kỳ lạ,
tôi không ám chỉ riêng nhưng những người đến Copacabana thôi, tôi muốn
nói đến tất cả đàn ông tôi từng gặp. Họ có thể đánh bạn, quát thét vào mặt
bạn, hăm dọa bạn, nhưng họ lại thật sự sợ phụ nữ đến chết đi được. Có thể
đó không phải là người phụ nữ họ lấy làm vợ, nhưng luôn có một người
phụ nữ mà họ thấy sợ và luôn buộc họ phải phục tùng theo sự thất thường
của cô ta. Thậm chí người phụ nữ ấy có thể chính là mẹ của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.