12 KỲ ÁN TRUNG HOA - Trang 89

nhưng phong cách của cô này không hiền thục bằng cô gái trước, nhăn
mặt nói luôn:

- Gia bảo hay không cũng chỉ là thứ đồ dùng vô dụng. Bây giờ

đang cần tiền thì cứ bán phức đi cho rồi. Trong nhà còn nhiều thứ nữa,
tiếc rẻ làm gì.

Tuy lời nói khó nghe nhưng không hiểu sao chàng thanh niên lại

tươi tỉnh gật đầu:

- Nàng nói phải lắm! Được rồi ta bằng lòng bán cho ngươi vậy.
Tên con buôn mừng rỡ, lập tức lấy bạc ra thanh toán rồi mau mau

lệnh cho bọn gia nhân gồng gánh toan bỏ đi cho mau. Thấy vậy chàng
thanh niên biết ý, cười mà nói:

- Ngươi không phải gấp gáp làm gì. Ta đã nói bán là bán, không

trở mặt đâu. Ngươi nên cám ơn nhị nương của ta mới phải, nếu không
ta chưa muốn bán số đồ vật này với giá quá rẻ như vậy đâu.

Gã lái buôn cười có vẻ thâm hiểm, giả lả nói vài lời với người

con gái được gọi là Nhị nương rồi mau lẹ cùng với gia nhân quảy gánh
đi luôn. Chắc là trong lòng e sợ chàng thanh niên đổi ý thì mất món lời
to. Khi bọn lái buôn đi rồi, chàng thanh niên béo tốt kia cùng với Nhị
nương cũng vào nhà ngay.

Chứng kiến cảnh buôn bán không sòng phẳng ấy, Bao Công than

với tả hữu:

- Trang viên bề thế xinh tươi như vậy thì chắc chủ nhân cũng

thuộc loại đại phú. Thế mà khi mất rồi, sao con cái lại thiếu thốn đến
nỗi phải bán rẻ các đồ gia bảo? Còn hai người đàn bà kia, mỗi người
một tính cách nhưng vẫn có thể sống chung trong một nhà thì cũng hi
hữu. Đây là chuyện riêng nhà người, ta chỉ buồn cho cuộc đời dâu bể
mà thôi. Bây giờ trời cũng đã sắp tối rồi, trở về phủ thì hơn.

Bọn tả hữu vâng lời, dắt ngựa quay bước trở về phủ Khai Phong.

Không hiểu sao trong lòng Bao Công cứ bứt rứt, nghĩ mãi đến câu
chuyện vừa chứng kiến. Ông hít một hơi khí trời trong lành cho đầu óc
thoát khỏi suy nghĩ vơ vẩn rồi thong thả thúc ngựa trở về. Bao Công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.