120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 157

thành tự sát. Nhưng tôi nghe thấy dưới tầng có tiếng động, liền sợ hãi chạy
ra ngoài, lúc đó trong nhà anh vẫn còn người thứ 3.

- Sao anh lại không biết nhỉ?
- Nếu như người đó không phải là anh, tôi cũng chẳng nghĩ ra là ai nữa.
- Trình Lệ Quân không phải do em giết?
Lâm Tử Tuý nghi hoặc lắc đầu, tự nói với mình:
- Lẽ nào...
- Còn có ai?
- Không, không thể nào!
Thôi Thiện nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng không cách nào xác thực

được hắn có đang nói dối hay không.

Hai người yên lặng, căng thẳng trong rất lâu, cơ hồ như có thể nghe thấy

âm thanh của tuyết đang tan, cô đổi một câu hỏi khác:

- Anh có biết kết thúc của"Hồ thiên nga" không?
- Oh?
- Hồ thiên nga - "Hồ thiên nga" của Tchaikovsky. Lâm Tử Tuý mù mờ

lắc đầu:

- Sao em cũng? Đợi đã... Em là...
- Ai là Odette? Ai là Odile?
- Anh không biết... Em điên rồi!
Anh ta túm tóc vò đầu mình, đẩy Thôi Thiện ra.
- Em nói cho anh biết, là ai đã đem em tới đây?
- X.
- Em nói ai?
Ánh mắt của Thôi Thiện nhìn hướng lên đỉnh đầu:
- Anh ấy là bạn trai mới của tôi.
- Mẹ kiếp! Hắn sờ vào vết thương trên trán, muốn chửi rồi lại thôi, nhìn

bức tường cao vợi.

- Hình như có người, từ đằng sau tao?
Cô hiểu đây là cái bẫy hoàn hảo mà X sắp đặt.
Đột nhiên, Lâm Tử Tuý chồm lên người cô, hai tay siết chặt cổ cô, mặt

từ trắng bệch chuyển sang đỏ rực, khí nóng liên tục dồn lên mặt, phát ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.