120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 287

mắt. Lúc châm lửa, ánh sáng của pháo hoa giao thừa lấp lánh, từ khoé
miệng có son màu mật ong từ từ phả ra một làn khói xanh mờ mịt, bị gió
cuốn vào góc tối của con phố. Đột nhiên cô ta nhớ lại lúc còn nhỏ thường
hay mua kẹo ở đây.

Thôi Thiện lấy chiếc bút ghi âm ra, cũng là món quà X để lại cho cô ta ở

tháp Babylon. Trên nền đất u tối chỉ toàn là tuyết và vũng nước, cô ta cẩn
thận bước từng bước về phía nhà ga, rút ra một điếu thuốc lá hương bạc hà,
cùng lúc đó cũng đưa cái bút ghi âm lại gần miệng.

X thân yêu, xin lỗi, anh vẫn luôn gọi nhầm, em không phải Odette.
Em là kẻ giết người.
Ngày 22 tháng 6, Đông chí, ngày sinh nhật em, hơn 5 giờ sáng, em đột

nhập vào phòng ngủ của Trình Lệ Quân.

Em không từ bỏ việc giết người, cũng không hề bỏ cuộc giữa chừng, nhìn

người đàn bà đang ngủ say trên chiếc giường kia, em chỉ muốn giết cô ta
thật nhanh - để báo thù cho mẹ? Vì Lâm Tử Tuý? Bỏ đi, em chỉ vì chính
bản thân em thôi, em vĩnh viễn không muốn quay lại sống như trước đây
nữa.

Hoàn thành xong bước chuẩn bị tiêm, em không chút do dự cắm đầu kim

vào cánh tay trái của Trình Lệ Quân. Nguỵ trang thành góc độ mà cô ta tự
tiêm, em nhẹ nhàng đẩy mũi kim vào, thời gian dường như trôi chậm lại
gấp 10 lần, nhìn dòng dịch thuốc dần dần trôi vào trong người Trình Lệ
Quân.

Em rút kim ra, giống như một y tá, dán miếng dán tiêu độc lên tay cô ta.
Sau đó, yên lặng chờ đợi trong 5 phút.
Đó là 5 phút dài nhất trong cuộc đời này.
Cảm giác thấy cô ta đã tắt thở, em dùng bàn tay có đeo găng tay của

mình bắt thử mạch của cô ta.

Cô ta chết rồi.
Em bình tĩnh một cách dị thường, cầm lấy tay phải của cô ta, dùng lực

tách những ngón tay vẫn còn ấm ấy ra, để lại dấu vân tay của cô ta ở vị trí
thích hợp của ống tiêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.