120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 42

CHƯƠNG

6

N

gày thứ ba mươi.

Người đối diện liệu có tới cứu mình không?
Sáng sớm, sáu rưỡi.
Chiếc phi cơ loại nhỏ bay tới khu vườn treo, Thôi Thiện đột nhiên cầm

lấy một cành cây dài, giống như một viên đạn tên lửa bắn trúng vào chiếc
trực thăng.

Chú chim ưng đen rơi xuống.
Cô ta giống như một con mèo hoang nhanh nhạy, vồ mô hình trực thăng

đó vào lòng, không hề sợ việc bị cánh quạt gió làm bị thương. Mặt hướng
về đỉnh của tòa nhà cao tầng gần nhất, ánh mắt đầy sự cố ý và khiêu khích,
nhưng cô ta không ngu xuẩn đến mức đập vỡ mô hình trực thăng này mà
chỉ cầm bút, viết lên miếng nhãn được dán ở phần dưới của chiếc trực
thăng một dòng chữ.

- Tôi muốn một bộ quần áo mới.
Sau đó, Thôi Thiện đặt nó xuống dưới đất. Cánh quạt gió mang theo trực

thăng mô hình bay lên, rời xa khu vực Mogadishu

22*

nguy hiểm này.

*

Mô-ga-đi-su, thủ đô của Xô-ma-li. Đây là nơi thường xuyên xảy ra chiến

tranh, bạo động và những cuộc đánh bom liều chết.

Bẵng đi hai ngày, chiếc trực thăng nhỏ lần đầu tiên xuất hiện vào lúc

hoàng hôn, ở giữa không trung vứt xuống một cái túi giấy lớn.

Cô ta nhận được quà.
Một chiếc váy ngủ dài kiểu dáng nữ, ở giữa có dây đai lưng, vạt dưới

vừa vặn che được đầu gối. Sờ qua thì thấy chất liệu không tồi, chắc là
100% cotton, đến mùa thu thì sẽ rất ấm áp. Nhưng mà, kiểu dáng này quê
mùa một cách khủng khiếp, đầy rẫy hình gấu Pooh xanh lam trên nền váy
màu hồng phấn. Bảo mẫu mới từ quê lên thành phố làm thuê cũng không
mặc như thế này mà!

Mấy cô hầu gái nữ thì ghét nhất rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.