Ồ, à, vì cậu ta đã hỏi, mình có một xấp băng của một cô gái đã tự tử gửi
bằng đường bưu điện đến trong ngày hôm nay. Hình như mình có một vài
điều cần làm với nó. Mình không chắc nó là gì, bởi vậy mình tự hỏi không
biết mình có thế mượn cái Walkman của cậu bạn để khám phá điều đó được
không.
"Cũng chẳng có gì cả", tôi nói.
Bố cậu ấy hỏi tôi có phiền không nếu vào trong xe và khởi động nó giúp
họ.
"Chìa khóa ở chỗ ổ điện ấy."
Tôi quăng ba lô vào chiếc ghế dành cho khách và trượt người vào sau tay
lái.
"Đợi. Đợi đã!" Bố Tony la lớn. "Tony, hãy chiếu đèn vào chỗ này."
Tony đang đứng bên cạnh ô tô. Cậu ta nhìn tôi. Khi mắt chúng tôi gặp
nhau, chúng như bị khóa chặt lại và tôi không thể quay nhìn chỗ khác được.
Cậu ấy đã biết rồi sao? Cậu ấy biết về những cuộn băng ư?
"Tony", bố cậu nhắc. "Đèn."