nhát và cánh cửa căn hộ số 23 bí ẩn, và giờ đây, nó cũng không còn bí ẩn
nữa. Nó chỉ là phần trần của căn phòng mang phong cách nhà thờ ngay giữa
một tòa nhà chung cư không nằm trong lưới điện của thành phố L.A.
Eddie không nói gì thêm nữa. Ông ta đã im lặng trong vài phút. Tâm trí
Nate đang dần quay trở lại với thực tại và anh ta có thể cảm giác được quai
hàm người đàn ông kia đang nghiến chặt lại vì đã không nhận được sự phản
ứng kịp thời từ anh ta.
“Xin lỗi,” anh ta nói, “tâm trí đôi hơi lơ đễnh chút. Chỉ là hơi lo lắng về
tình hình tài chính của tôi khi mất đi một ngày công. Ông đã nói gì nhỉ?”
Người đàn ông to béo lại khoác lên gương mặt mình một cái nhìn rỗng
tuếch. Ông ta nhìn chằm chằm vào Nate trong giây lát, và Nate đang tự hỏi
rằng liệu mình có nên lảng tránh cái nhìn đó của ông ta. Đó cũng không phải
là lần đầu tiên anh ta làm như vậy.
Eddie quay trở lại với thực tại. “Vì sao anh lại nghĩ rằng anh đã bị tụt lại
đằng sau?”
“Chà, tôi không hề tụt lại xa đến vậy.”
“Tôi chắc chắn rằng giờ anh đã hoàn thành xong chúng rồi chứ. Mớ công
việc này thường khiến anh chỉ mất đến một hoặc hai ngày để giải quyết
thôi.”
Nate thở dài. “Tôi chưa bao giờ hoàn thành xong nó chỉ trong hai ngày,
Eddie. Lần tôi xử lý nhanh nhất là ba ngày, và lý do ở chỗ chúng toàn là tạp
chí.”
“Anh có chắc không?”
“Chắc.”
“Tôi lại khá chắc rằng anh chỉ xử lý mất có một hoặc hai ngày thôi.”