Đoạn hầm quẹo dần sang trái. Thay vì một khúc ngoặt như thường lệ, nó
lại dẫn đến một gian buồng được tạc vào đá. Những khung trợ lực ở khu
vực này được làm bằng thép, loại dầm được làm bằng đinh tán chữ I hay
được sử dụng bên trong các tòa nhà.
Một dãy những thanh dầm mỏng hơn nằm đan xen giữa hai thanh dầm
chính. Những thanh giằng kim loại tán đều giữa khung dầm chính tạo thành
một chiếc lồng đơn giản. Ngay giữa chiếc lồng là một hộp gỗ có kích thước
bằng một bốt điện thoại. Một dây cáp dày chạy từ nóc hộp lên phần mái
hầm phía trên. Cửa lồng để mở, được chống lên bởi một tấm bìa các tông
đổ nát và cái gì đó trông như một chiếc cán chổi bằng gỗ đã quặt quẹo vì
chịu sức nóng ở nơi này trong bấy nhiêu năm.
Một thứ gì đó sáng lấp lánh nằm trong lớp bụi gần chân chiếc cán chổi.
Roger cúi xuống, gảy nó lên khỏi mặt đất, và giơ đồng xu niên hiệu 2003
lên cho tất cả mọi người cùng xem. Họ cùng tìm quanh dưới mặt hầm đầy
bụi trong vài phút, Xela tìm thấy một đồng hai mươi lăm xu chỉ cách đó vài
mét. “Nhặt được của rơi xin mời đút túi,” cô cười toe toét rồi nhét nó vào
túi mình.
Phía bên kia gian buồng là một cánh cửa đôi đã bị phủ đầy bụi và đá mạt.
Sức nóng ở nơi này đã khiến lớp sơn trên bề mặt bị mờ và bong ra. Nate
liếc nhìn Xela và cô gật đầu đáp lại.
Cô cũng nhận ra hai cánh cửa ấy.
Cánh cửa đôi này không hề có bất cứ một chiếc then nào chặn ngang.
Roger vỗ nhanh vào tay nắm cửa, và sau đó là một cái vỗ chậm hơn. Anh
quay lại và gật đầu với Nate. Hai người đàn ông giữ chặt ngón tay mỗi bên
tay nắm.
Cánh cửa rất nặng. Bản lề rít lên một tiếng khe khẽ và kêu lên to hơn khi
họ tiếp tục ra sức mở. Có lẽ chúng đã từng được tra dầu, nhưng tính đến giờ