Luồng điện treo lơ lửng trên không. Nó khiến da Roger gai lên và mái
tóc dựng ngược. Anh có thể cảm nhận tiếng kêu o o qua hàm răng mình và
nghe thấy tiếng cửa kính đang run rẩy sau những ô cửa sổ.
Một vài người sống ở những tòa nhà gần đó đang quan sát từ trong cửa
sổ hoặc trên những bậc thềm của tòa nhà mình. Một đám người tụ tập
quanh cổng sắt của tòa nhà, gần hai tá đàn ông và phụ nữ mà Roger chưa
hề biết mặt.
Anh chạy ngang qua chiếc Taurus và để ý thấy chiếc túi khí đã bị bật
tung ra, và nó đang đậu ngay chỗ hàng rào của tòa nhà. Roger lách qua đám
đông và mở cổng bước vào. Một trong số những người vây quanh cánh
cổng túm lấy anh, Roger cứ để họ xô đẩy, hết kéo dây đai dụng cụ quanh
hông đến giật ba lô trên vai anh. Một người phụ nữ kéo mạnh cánh tay
Roger và rồi anh tung thẳng một nắm đấm vào mặt cô ta.
Roger xoay xở chen lên những bậc thềm dẫn vào tòa nhà. Luồng không
khí xung quanh tòa nhà dường như vón cục lại, như một hũ sữa cũ hoặc
một cục máu đông. Anh cảm giác như mình đang đi xuyên qua hàng triệu
con ong vô hình, mỗi con đều chích cho anh một cái đau điếng bằng cái
ngòi sắc nhọn. Luồng không khí đang gầm lên với anh, cảnh báo anh phải
tránh xa tòa nhà ra, và rồi Roger giật mạnh cánh cửa bảo vệ và băng vào
sảnh.
Vừa kịp, anh tự nhủ. Anh không hề băn khoăn rằng vì sao mình lại nghĩ
vậy.
Tòa nhà Kavach dường như đang run lên và rên rỉ.
Nó quằn quại trong khi những lớp gạch đá và bê tông không hề nhúc
nhích. Nó xoắn dọc theo những góc cạnh trí tuệ con người thường không
thể hiểu nổi. Tòa nhà phát ra một tiếng hú dài, và sau đó, giống như một