Những thi thể đã biến mất trên bức tường rào bê tông phía sau nhà. Bên
cạnh những vệt máu trong hành lang, không có bất kỳ một dấu vết nào của
họ. Thậm chí, những vệt máu đó cũng biến mất khi Nate và Veek lau chùi
dãy hành lang.
Họ thấy những tấm gỗ dán trong tòa nhà lúc này đã được khôi phục trở
lại. Clive đã đóng chúng lên những ô cửa sổ bị vỡ.
Debbie đến trạm y tế trong trường thì mới biết Andrew đã khiến hai
chiếc răng của chị bị gãy. Chị không đủ tiền cho việc thay thế hai chiếc
răng giả, vì vậy họ đã nhổ chúng ra. Lỗ hổng của những chiếc răng này
nằm khá sâu phía bên trong hàm, vì vậy nó không hề lộ liễu, nhưng chị
phải nói chuyện bằng cái giọng lơ lớ trong vài ngày.
Xela cũng đến cơ sở y tế và nói dối rằng mình đã bị thương trong lúc di
chuyển một khung tranh quá khổ. Vị bác sĩ đã nói rằng cô đã rất may mắn
vì những mảnh kính đã không chạm vào các động mạch, và mắng cô vì tội
để vết thương này tồn tại quá lâu mà không thèm đi kiểm tra, sau đó giải
thích rằng đã quá muộn để khâu nó lại. Cô cuối cùng đã phải mang một vết
sẹo. Chân Xela đã được băng bó. Vị bác sĩ còn dặn dò Xela phải giữ cho
vết thương sạch sẽ và trao cho cô một đôi nạng nhôm cùng với một chai
Vicodin.
Hông của Nate đã ổn hơn, đôi mắt đỏ ngầu của cả anh và Roger đã bình
thường trở lại chỉ sau một tuần. Trong suốt thời gian đó, Veek chỉ phải đối
mặt với một vết bầm nho nhỏ ngay dưới xương sườn nhưng cũng đủ khiến
cô phải nhăn mặt lại mỗi khi cười hoặc thở mạnh.
Mandy đã quá sốc và rơi vào trạng thái cự tuyệt. Cô ngồi im lặng trong
căn hộ của Debbie và Clive trong gần một ngày sau khi họ quay trở lại với
thế giới thực. Rồi sau đó, cô đứng dậy và trở về căn hộ của mình.