170 NHÀ THƠ NGA - Trang 242

Về quê anh em chỉ

Kẻ lạ mặt, người dưng.

Người yêu của anh ơi

Anh rất sẵn lòng thôi

Nhưng ở nơi xa ấy

Người lạ chẳng cần rồi.

TÔI KHÓC CHỈ MỘT MÌNH

Tôi biết em từ ngày em còn nhỏ
Có một lần, khi đó em lên mười

Chỉ vô tình búp bê em làm vỡ

Mà suốt đêm em khóc mãi không thôi.

Rồi tuổi thơ trôi vèo như mây trắng

Em của tôi thay đổi với ngày xanh!

Em làm vỡ tim tôi ra từng mảng

Nhưng giờ đây tôi khóc chỉ một mình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.