170 NHÀ THƠ NGA - Trang 262

Ta chẳng sợ mất cái tên “thi sĩ”

Ta trong thơ, cũng như gió, thằng ngông.

1919

TÔI – NHÀ THƠ CUỐI CÙNG CỦA NÔNG THÔN

Tặng A. Mariengof

Tôi – nhà thơ cuối cùng của nông thôn

Cây cầu gỗ khiêm nhường trong bài hát.

Tôi đứng sau lễ mi-xa tiễn biệt

Lá bạch dương vẫn lắc những bình hương.

Sẽ cháy hết màu vàng trong ngọn lửa

Từ xác thân ngọn nến, sẽ tàn thôi

Và mặt trăng đồng hồ quê giục giã
Sẽ gióng lên giờ phút cuối cho tôi.

Trên lối nhỏ của ruộng đồng xanh thắm

Sẽ bước ra vị khách thép và gang.

Lúa kiều mạch bằng ban mai rót xuống

Sẽ gom về lúa mạch cánh tay đen.

Những bàn tay chết, bàn tay xa lạ

Những bài ca không sống với ngươi đâu!

Chỉ tội những bông lúa mì cho ngựa

Về người chủ xưa buồn bã u sầu.

Ngọn gió làm đau tiếng hý vang trời

Điệu nhảy lồng lên cầu siêu cho ngựa.

Sắp tới đây đồng hồ quê giục giã

Sẽ gióng lên giờ phút cuối cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.