170 NHÀ THƠ NGA - Trang 294

Khoảnh khắc trôi, không thể nào giữ lại

Ta vật vã khóc than, nhưng cứ phải

Tất cả đi qua, tất cả đi ngang.

Như đứa bé quên trò chơi của mình

Để ghé mắt ngó nhìn con gái tắm

Chẳng biết gì tình yêu, dù một bận

Vẫn bâng khuâng một mong ước kín thầm.

Như thuở nào trong khu rừng nguyên sinh

Vật bò sát rống lên vì bất lực

Khi cảm thấy vẫn hãy còn chưa mọc

Trên vai mình đôi cánh của loài chim.

Thế kỉ theo nhau, Trời hỡi, đến bao giờ?

Dưới dao mổ thiên nhiên và nghệ thuật

Linh hồn gào lên, xác thân suy kiệt

Và giác quan thứ sáu được sinh ra.

MỘT NIỀM VUI CHƯA TỪNG CÓ

Một niềm vui chưa từng có – dịu dàng

Ghé xuống bờ vai của anh chạm khẽ

Và bây giờ anh không cần gì nữa

Không hạnh phúc, và không muốn cả em.

Chỉ một điều, giá được nhận – tất nhiên

Vẻ dịu êm màu vàng và tĩnh lặng

Cả mười hai nghìn foot đo mặt biển

Trên mái đầu bị xuyên thủng của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.