170 NHÀ THƠ NGA - Trang 361

Trong số phận mình, không phải trong thơ

Trong cuộc đời có những chương, những đoạn

Cần tô đậm lên cho khỏi lu mờ.

Và phải biết đắm chìm vào quên lãng

Trong vô danh giấu những bước chân ta

Như làng mạc ẩn mình trong sương sớm

Sương khói mịt mù không thể nhìn ra.

Những kẻ khác theo bước chân sống động

Bám gót ta đi qua chặng đường mình

Nhưng đành ngậm ngùi nhìn lên chiến thắng

Mặc người đời, ta không phải bận tâm.

Và phải biết không một tấc ngắn ngủi

Đừng để đánh mất gương mặt con người

Cần phải sống làm một người sôi nổi

Và vui tươi cho đến cuối cuộc đời.

1956.

***

TUYẾT RƠI

Tuyết rơi, tuyết rơi

Trong bão tuyết hướng về ngôi sao nhỏ

Hoa trúc quì hướng lên trời

Ngoài khung cửa sổ.

Tuyết rơi, tất cả đều luống cuống

Tất cả lên đường

Những bậc cầu thang đen thẫm

Rẽ ngoặt ngã tư đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.