170 NHÀ THƠ NGA - Trang 362

Tuyết rơi, tuyết rơi

Có vẻ như từng bông không rơi xuống

Còn trong chiếc áo bành tô rộng

Rơi xuống đất – bầu trời.

Có vẻ như gương mặt kẻ dở hơi

Từ trên gác thượng

Chơi trò ú tim vụng trộm

Và rơi xuống – bầu trời.

Bởi vì cuộc đời không chờ đợi

Em đừng nhìn - đã lễ Giáng sinh(1)

Chỉ khoảng cách ngắn ngủi

Và năm mới – hãy nhìn.

Tuyết rơi dày đặc

Thành đống dưới chân ta

Với nhịp điệu hững hờ

Hay là nhanh chóng mặt

Như thời gian trôi qua?

Năm tháng, có thể là

Như tuyết rơi, nối tiếp

Hay như lời trong thơ?

Tuyết rơi, tuyết rơi

Tuyết rơi, tất cả đều luống cuống

Người bộ hành tuyết trắng

Hoa cỏ ngạc nhiên

Rẽ ngoặt ngã tư đường.

1957.

___________

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.