1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1436

thôi là ngã lộn cổ ngay. Đời là thế đấy.” Anh ta nắm chặt tay lại, đốt ngón
tay kêu răng rắc. Một thứ âm thanh sắc nhọn, chẳng lành. “Vậy thì, anh đã
báo cáo chuyện về biệt thự Cây Liễu với giáo đoàn chưa?”

“Tôi chưa nói với ai cả,” Ushikawa thành thực trả lời. “Nghi ngờ của tôi

đối với biệt thự Cây Liễu, xét cho cùng cũng chỉ là suy đoán cá nhân. Vì ở
đó đề phòng quá nghiêm ngặt, nên cũng chưa tìm được chứng cứ xác thực
nào cả.”

“Tốt lắm,” Tamaru nói.
“Chỗ đó hẳn do anh phụ trách?”
Tamaru không trả lời. Anh ta là người đặt ra câu hỏi, không cần thiết

phải trả lời câu hỏi của đối phương.

“Cho đến giờ anh chưa nói dối khi trả lời câu hỏi,” Tamaru nói. “Ít nhất

là về đại thể. Chỉ cần xuống đáy biển thăm thú một lần là sẽ chẳng còn hơi
sức mà nói dối nữa. Nếu cố gượng, sẽ lập tức biểu hiện ra giọng nói ngay.
Nỗi sợ hãi gây ra điều đó.”

“Tôi không nói dối,” Ushikawa nói.
“Vậy thì tốt,” Tamaru tiếp tục, “chẳng ai muốn nếm nhiều đau khổ hơn

cả. Tiện thể hỏi một câu, anh có biết Carl Jung không?”

Ushikawa không khỏi chau mày lại dưới tấm vải bịt mắt. Carl Jung?

Thằng cha này muốn nói gì vậy? “Có phải ông nhà tâm lý học không?”

“Đúng vậy.”
“Coi như là biết,” Ushikawa dè dặt trả lời. “Ông ta sinh ra ở Thụy Sĩ hồi

cuối thế kỷ thứ mười chín. Từng là học trò của Freud, nhưng về sau thì mỗi
người một ngả. Ông ấy đưa ra thuật ngữ ‘vô thức tập thể’. Tôi chỉ biết từng
đó thôi.”

“Tốt lắm.”
Ushikawa đợi anh ta nói tiếp.
Tamaru nói: “Carl Jung có một căn nhà trang nhã trong khu dân cư cao

cấp bên bờ Zurich, Thụy Sĩ, sống sung túc bên gia đình. Nhưng ông ấy cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.