1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1445

“À, còn chuyện ông Ushikawa, các vị tính sao nhỉ?” Tamaru hỏi.
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng nhận về. Ngay trong đêm nay.”

“Cửa không khóa đâu.”
“Tốt quá rồi,” bên kia nói.
“Tiện thể hỏi một câu, các vị có thương tiếc cho cái chết của ông

Ushikawa không?”

“Dù ai qua đời, chúng tôi cũng đều thương tiếc sâu sắc.”
“Cũng nên thương tiếc anh ta một chút. Một tay tương đối khá.”
“Nhưng không phải mười phân vẹn toàn. Có phải ý anh là thế không?”

“Chẳng ở đâu có người giỏi đến mức không bao giờ chết cả.”
“Anh nghĩ vậy,” bên kia nói.
“Tất nhiên,” Tamaru đáp, “tôi nghĩ vậy, anh thì không à?”

“Tôi đợi anh liên lạc,” bên kia không trả lời câu hỏi này, lạnh lùng nói.
Tamaru lẳng lặng dập máy. Không cần tiếp tục nói chuyện nữa. Lúc nào

muốn, anh ta đều có thể gọi lại cho bọn người kia. Anh ta ra khỏi buồng
điện thoại, đi về phía bãi đậu xe. Một chiếc Toyota Corrola cũ, màu xanh
sẫm ảm đạm, không bắt mắt. Anh ta lái xe khoảng mười lăm phút, rồi dừng
lại trước một công viên vắng vẻ. Sau khi chắc chắn không có ai nhìn, anh ta
liền vứt túi nylon và dây cao su vào thùng rác. Cả đôi găng tay phẫu thuật
cũng vứt nốt.

“Dù ai qua đời, họ cũng đều thương tiếc sâu sắc,” Tamaru nổ máy xe,

thắt dây an toàn, lẩm bẩm một mình. Vậy thì tốt quá rồi, anh ta nghĩ. Ai
chết thì cũng đều xứng đáng được thương tiếc. Dù chỉ là trong một thời
gian ngắn ngủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.