1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 256

Không cần nói cũng biết, cha anh nổi giận đùng đùng. Mặc xác nhà

người ta thế nào, liên quan gì đến chúng ta! Mỗi nhà mỗi kiểu, cha anh nói.
Cái gì mà cuộc sống bình tường hả! Không được nói lung tung! Mày thì
biết cái gì là cuộc sống bình thường chứ? Tengo không phản bác, từ đầu chí
cuối lẳng lặng không nói một lời. Ngay từ đầu anh đã biết có nói cũng
chẳng ích gì. Vậy cũng được, cha anh nói. Đứa nào không nghe lời bố thì
không có cơm đâu cho nó ăn. Cút ra ngoài kia!

Tengo liền làm y như vậy, lập tức dọn đồ đạc ra khỏi nhà. Bụng anh đã

quyết tâm từ trước, dù cha anh có nói thế nào, quát tháo ầm ĩ tới đâu, thậm
chí có thể đánh đập (sự thực là ông chưa bao giờ động tay động chân), anh
cũng không sợ. Được phép rời khỏi căn nhà tù ngục ấy, anh còn cảm thấy
vui mừng.

Nhưng dù sao khi ấy anh chỉ là một đứa trẻ con mười tuổi, không thể tự

sống một mình. Bất đắc dĩ, sau giờ học, anh đành kể cho cô giáo chủ nhiệm
tình cảnh của mình. Anh nói với cô hôm nay anh không còn chỗ nào ở qua
đêm nữa, rồi kể cho cô về gánh nặng tâm lý khi Chủ nhật hàng tuần phải
theo cha đi khắp nơi thu tiền cho đài NHK. Cô giáo chủ nhiệm là một
người đàn bà độc thân chừng ba lăm tuổi, không thể nói là xinh, lại đeo cặp
kính dầy cộp kiểu dáng rất xấu xí, nhưng là con người công tâm và rất tốt
bụng. Người cô thấp nhỏ, bình thường ít nói, nồng hậu, nhưng hơi nóng
tính hơn vẻ bề ngoài, một khi đã nổi cáu thì như biến thành người khác,
không ai cản nổi. Mọi người kinh ngạc trước sự biến đổi này nhưng Tengo
lại thích cô. Dù cô nổi cáu anh cũng không thấy sợ.

Cô giáo nghe Tengo kể xong tỏ ra rất hiểu và thông cảm với tâm trạng

của anh. Tối đó, cô cho Tengo ở lại nhà, trải một tấm thảm len lên sofa ở
phòng khách, rồi bảo anh ngủ trên đấy. Cô giáo còn làm bữa sáng cho anh
ăn. Chập tối hôm sau, cô dẫn Tengo đi gặp cha anh nói chuyện rất lâu.

Tengo bị bắt phải tránh đi, vì vậy không rõ họ đã nói những chuyện gì.

Nhưng tóm lại, cha anh không thể không đình chiến. Dù giận dữ thế nào thì
cũng không thể để một đứa trẻ mười tuổi lang thang đầu đường xó chợ
được. Pháp luật đã quy định cha mẹ phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.