1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 543

Tập 2

Chương 1: Aomame – Đó Là Nơi Buồn Tẻ Nhất

Thế Giới

Mùa mưa dầm chưa chính thức kết thúc song bầu trời Tokyo đã xanh

ngắt một màu, mặt trời giữa hè chói chang thỏa sức rọi xuống mặt đất. Liễu
một lần nữa lại xanh um lá, đung đưa phủ bóng sum sê xuống mặt đường.

Tamaru đón Aomame ở tiền sảnh. Anh ta mặc bộ vest mùa hè tối màu, sơ

mi trắng, thắt cà vạt trơn. Và không đổ một giọt mồ hôi nào. Một người đàn
ông cao lớn như anh ta mà thời tiết nóng bức đến đâu cũng chẳng đổ mồ
hôi, đấy là điều bấy nay vẫn khiến Aomame thấy thật khó tin.

Gặp Aomame, Tamaru khẽ gật đầu, chỉ chào một tiếng cụt lủn rất khó

nghe ra rồi không nói gì nữa, mà cũng không chuyện trò vài câu với nàng
như mọi khi. Anh ta cắm cúi đi trước, băng qua hành lang dài, không ngoái
đầu lại, đưa Aomame đến chỗ bà chủ đang đợi.

Chắc anh ta không còn tâm trạng nào để chuyện phiếm với ai, Aomame

đoán. Có lẽ cái chết của con chó là cú sốc quá lớn đối với anh ta. “Phải tìm
một con chó giữ nhà khác,” qua điện thoại anh ta nói với Aomame như thế,
hệt như đang nói chuyện thời tiết. Nhưng cả Aomame cũng hiểu, không thể
qua đó mà biết được tâm trạng thật của Tamaru. Con chó cái giống béc giê
Đức ấy có vị trí hết sức quan trọng trong lòng anh ta, từ nhiều năm nay hai
bên đã rất hiểu nhau. Hẳn anh ta xem cái chết đột ngột khó hiểu của con
chó như một sự nhục mạ hay khiêu chiến đối với bản thân mình. Nhìn tấm
lưng to bè mà lặng thinh như tấm bảng đen lớp học của Tamaru, Aomame
có thể hình dung cơn phẫn nộ âm thầm trong lòng anh ta.

Tamaru mở cửa phòng khách mời Aomame vào, còn mình thì đứng cạnh

cửa đợi chỉ thị của bà chủ.

“Hôm nay chúng ta không cần đồ uống,” bà chủ nói với anh ta.
Tamaru không nói gì, khẽ gật đầu, lẳng lặng đóng cửa. Trong phòng chỉ

còn lại bà chủ và Aomame. Trên bàn trà, cạnh chiếc ghế tay vịn bà chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.