có tiềm năng. Vì thế, ông tiến hành kinh doanh ở Memphis, và kiếm được
nhiều tiền, nhờ việc biết tận dụng cơn sốt xây dựng sau chiến tranh.
Sáng kiến của Wilson giúp ông kiếm rất nhiều tiền, nhưng đó chưa phải cú
huých thật sự của ông tới thế giới – mà phải đợi đến năm 1951. Đó là năm
ông cùng gia đình đi nghỉ tại Washington D.C. Trong chuyến đi này, ông đã
nhận thấy tình trạng đáng buồn của các nhà nghỉ trên khắp nước Mỹ. Từ
những năm 20 của thế kỷ XX, khách sạn cho khách du lịch đã mọc lên như
nấm trên khắp nước Mỹ. Một số khá tốt và phù hợp cho cả gia đình. Một số
chỉ để ngả lưng vài giờ. Vấn đề là khách hàng không biết nên vào đâu.
“Bạn chẳng thể biết được điều gì đang chờ đón bạn.” Wilson hồi tưởng lại.
“Một số chỗ quá bẩn thỉu chẳng đáng để đề cập. Tất cả khách sạn tính phí
cả trẻ em. Điều đó làm dòng máu Scốtlen trong tôi sôi lên.” Với một người
có năm con nhỏ như Wilson, đó là một quả thua đậm. Các khách sạn tính 4
đô-la đến 6 đô-la một đêm một phòng, cộng với 2 đô-la với mỗi đứa trẻ.
Việc này làm hóa đơn của ông tăng lên gấp ba.
Hầu hết mọi người đều phàn nàn và rồi quên ngay việc đó. Tuy nhiên,
Wilson, luôn là người khởi xướng, đã quyết định không đứng nhìn. “Về nhà
thôi, ta sẽ xây dựng một loạt khách sạn dành cho gia đình, những khách sạn
với cái tên người ta có thể tin tưởng”, ông bảo với vợ như vậy. Mục tiêu của
ông lúc đó là xây 400 khách sạn. Song, vợ ông chỉ cười.
Khi Wilson trở lại Memphis, ông thuê một thợ thủ công hỗ trợ ông thiết kế
khách sạn đầu tiên. Ông muốn nó phải sạch sẽ, giản tiện và đặc trưng. Hơn
nữa, ông muốn khách sạn của mình phải có mọi thứ cần dùng, như tivi ở
mỗi phòng và một bể bơi. Năm sau, ông khai trương khách sạn đầu tiên ở
ngoại ô Memphis. Tên khách sạn được chiếu sáng trên một tấm biển cao
hơn 16m đặt ở mặt tiền khách sạn. Đó là dòng chữ Holiday Inn (Quán trọ
du lịch).