26 TRUYỆN NGẮN SƠN NAM - Trang 115

chịu phiền vậy...

Hội đồng Tần nói gắt:
- Tôi đi tới cùng cho biết đá biết vàng. Một mình tôi, tôi đi. Thử xem

thời thế ra sao?

Ðây, chợ Rạch Giá, xóm Bánh Tằm, gần Cầu Ðúc, nhà lão Năm Hến.

Trước còn bỡ ngỡ, sau đến chỗ thân mật. Ông hội đồng nài nỉ hết lời:

- Giấu giếm làm gì? Tôi muốn coi cho biết mặt hai viên ngọc đó chớ

chẳng muốn mua hoặc tịch thâu. Tội nghiệp tôi. Phen này mà thất bại ắt
thiên hạ cười dữ lắm.

Lão Năm Hến lắc đầu:
- Uổng quá. Ðối với tôi, hai viên ngọc đó cũng qúi những gìn giữ mà

làm gì? Ðời này, ngoài chợ bán thiếu gì nước xá xị, nước dừa tươi. Ðường
phố sáng trưng bao nhiêu đèn điện. Tôi cất hai viên ngọc chớp và ngọc
nước dừa đó trong cái hộc tủ. Mấy đứa cháu nội của tôi đi học về, lục lạo,
lúc tôi ngủ trưa. Tôi hỏi lại mới hay ràng tụi nó dùng ngọc mà bắn"cu li,"
rớt xuống kinh xáng trước nhà từ lâu rồi!

Bỗng dưng ông hội đồng Tần cười ha hả. Chẳng lẽ đi năn nỉ mấy đứa

cháu nội của lão Năm Hến này. Rõ ràng là kẻ thất phu, giá áo túi cơm đang
đùa giỡn với ông từ mấy ngày qua. Khó sống quá. Ông hội đồng tự so sánh
với một sứ giả thời xa xưa. Nếu có đem theo kiểu hột ngọc đựng thuốc độc,
chắc là ông đã uống để quyên sinh, giữ giá trong tiết sạch. Ông nhớ tới cái
hộp cẫn xa cừ ở trong phòng. Hay là chủ Hai đã dùng quỉ kế, bày chuyện
cho ông đi xa nhà -điệu hổ ly sơn - để thừa cơ hội ấy bó trí tên lão bộc làm
nội ứng. Chẳng lẽ chủ Hai lại tàn nhẫn đến thế. Ôi thôi, cái nghề sưu tầm
đồ cổ ngoạn mục để làm của riêng, để sống dai, sống khoẻ, để cái xác của
mình chết khôn, không bao giờ hôi thúi... là cái nghề bạc bẽo, tuyệt vọng
vậy thay!

Ông đứng dậy, nói với Năm Hến:
- Biết tôi cười chuyện gì không?
Lão Năm Hến trợn mắt:
- Làm sao tôi biết được? ông cười cho cái lão, người đời muôn sự của

chung hả? Tôi ăn học ít oi lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.