365 TRUYỆN KỂ HẰNG ĐÊM - Trang 129

chiều gió và lưu lạc đến con sông này đấy.” Thuyền giấy buồn
rầu nói, “Đi đâu cũng được, chỉ cần không quay lại nhà bé Nhật
Anh nữa là được.” “Thật là đáng thương!” Cá thông cảm nói, mặc dù
nó không hiểu thế nào là “vinh quang”, đối với nó, đây là một từ vô
cùng “rắc rối”. Đúng lúc đó, Cá nhớ đến một cô bé thường ngồi
trên bãi cỏ bên bờ sông, cầm một cái bảng và bút màu để vẽ tranh,
mỗi tờ giấy qua tay cô bé đều trở nên vô cùng đẹp đẽ. Thế là nó
bảo Thuyền giấy ở lại khúc sông này mấy hôm để gặp cô bé kia và
sau đó hãy quyết định có theo cô bé về nhà hay không.

Ba ngày sau, cô bé cầm

bảng vẽ đến bờ sông. Nụ
cười của cô bé đẹp như hoa
vậy. Cô bé cẩn thận lấy ra
một tờ giấy, nhẹ nhàng kẹp
nó vào bảng. Tờ giấy phẳng
phiu và sạch đẹp, không có
lấy một nếp gấp. Cô bé
bắt đầu vẽ tranh, mỗi một
bức tranh đều được vẽ kín
mặt giấy, mùi bút màu
thơm lừng lan tỏa trong
không trung. Thuyền giấy
núp ở bờ sông nhìn lên, trong lòng thầm ngưỡng mộ những tờ giấy
trong tay cô bé. “Đến đây nào, anh bạn!” tờ giấy bên cạnh cô bé
nhìn thấy Thuyền giấy, bèn vui vẻ gọi nó tới, gió thổi vào những tờ
giấy kêu “xoạt xoạt”.

“Tôi, tôi cũng muốn đến lắm. Nhưng mà…” Thuyền giấy cúi

đầu, lí nhí nói. Nó nghĩ lại mấy vết mực nguệch ngoạc mà bé Nhật
Anh vẽ lên người nó, làm sao mà cô bé có thể chấp nhận nó được
chứ? Đang miên man nghĩ, bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.