5 GIỜ 25 PHÚT - Trang 118

- Đúng thế, một cô gái ngay thẳng, đáng trọng.

- Thưa ông thiếu tá - Emily hỏi tiếp - xin ông tha lỗi nếu tôi không

được tế nhị lắm, hình như ông có linh cảm trước về cái chết của đại úy
Trevelyan?

Viên thiếu tá xoa đầu mũi, cử chỉ ông thường có mỗi khi nghe ai nhắc

đến chuyện cái "bàn ma".

- Biết nói thế nào được nhỉ? Quả là tôi có một chút linh cảm, nhưng

rất yếu ớt, và bản thân tôi tự gạt đi cái linh cảm ấy vì cho là chuyện vớ vẩn,
thế rồi sự thật lại xảy ra đúng như thế... khiến tôi chẳng còn biết như vậy là
thế nào nữa.

Emily nhìn thẳng vào mắt thiếu tá Burnaby, nói:

- Ông không thử cắt nghĩa chuyện đó?

- Tôi cho rằng có một sự thần giao cách cảm nào đó mà tôi chưa hiểu

chăng? Bởi tôi đã thấy một số phụ nữ bảo rằng họ "linh cảm" thấy nhiều
thứ rất chính xác. Trước kia tôi không tin, nhưng từ hôm đó tôi đâm hồ
nghi. Tóm lại, tôi không còn hiểu ra sao nữa...

- Nhân ông nói đến phụ nữ ... ông thấy hai mẹ con phu nhân Willett

thế nào?

- Tôi chỉ thấy họ phúc hậu và hiếu khách...

- Ông không thấy việc họ thuê tòa lâu đài của ông đại úy, ở tận nơi hẻo

lánh này giữa mùa đông tuyết phủ, là chuyện không bình thường hay sao?

- Tôi có lấy làm lạ. Nhưng như thanh tra Narracott đã nói, mỗi người

một ý thích, ta khó có thể đánh giá này nọ được.

- Họ có quen biết đại úy Trevelyan từ trước đó không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.