5 GIỜ 25 PHÚT - Trang 131

- Còn ông Duke ạ?

- Ôi, ông ấy thì quả là tôi không biết chút nào. Chỉ thấy ông ta rất khác

đời. Tôi cảm thấy ông ta có một quá khứ bí mật và tôi rất muốn biết, nhưng
chưa dò được ra.

- Bà nhận xét thế nào về hai mẹ con phu nhân Willett?

Nghe đến tên vị phu nhân thuê tòa lâu đài, bà Percehouse cố nhổm

dậy, nhưng không được, lại nằm xuống:

- Chà, hai mẹ con bà ấy? Biết nói thế nào với cô đây? À, có thông tin

này tôi có thể cung cấp cho cô. Cô ra chiếc bàn kia, mở ngăn kéo bên trái.
Đúng đấy. Lấy chiếc phong bì trắng đem lại đây.

Emily đưa chiếc phong bì cho bà già nhăn nheo.

- Không biết thứ này có quan trọng gì không? Ai cũng có điều bí mật

riêng, giấu người khác. Bà Willett cũng có quyền giữ điều bí mật riêng của
bà ấy chứ.

Bà già cho tay vào phong bì nhưng chưa lấy ra thứ gì đó.

- Hôm phu nhân Willett chở đồ đạc đến lâu đài, rất nhiều hòm xiểng

cồng kềnh. Đám đầy tớ gái thì hì hục khuân từ xe tải vào nhà... Tôi nằm
trong này qua cửa sổ nhìn ra. Bỗng tôi thấy một mảnh giấy mầu vàng rơi
trong đống đồ đạc ra mà không ai để ý. Tính tôi không thích thấy giấy tờ
vương vãi tôi bèn bảo thằng cháu tôi ra nhặt đem vào đây để lúc nào trả lại
cho phu nhân. Thấy chỉ là cái nhãn, nên tôi định vứt vào sọt rác, nhưng vì
tờ nhãn đẹp, nên tôi giữ lại, bỏ vào chiếc phong bì này. Một lần giở ra xem,
tôi nhận thấy có một điều lạ. Phu nhân Willett kể rằng cô con gái bà phu
nhân cũng chỉ biết Nam Phi, nước Anh và vùng bờ biển Địa Trung Hải bên
Pháp...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.