5 GIỜ 25 PHÚT - Trang 164

- Tôi lại mong có một tên đầy tớ da đen như thế. Nó chỉ biết làm,

không chuyện con cà con kê.

Thiếu tá Burnaby cố ý muốn làm bà Curtis tự ái nhưng ông lầm. Bà ta

vẫn điềm nhiên nói tiếp:

- Chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ mà cô ta nhận hai bức

điện liền. Tôi dã thử quan sát xem thế nào, thấy cô ta chỉ liếc mắt xem qua,
vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. Rồi cô ta bảo phải đi ra thị xã Exter, mai mới về đây.

- Cô ta có rủ cậu nhà báo kia đi cùng không? - Viên thiếu tá hỏi, có vẻ

hy vọng.

- Không, anh ta ở lại đây. Anh nhà báo này hiền lành, không kiêu

căng. Anh ta đi với cô ấy trông thật đẹp đôi quá.

Thiếu tá Burnaby lại nhăn mặt.

- Thôi, tôi đi đây - bà Curtis nói.

Viên thiếu tá không dám thở mạnh, sợ làm bà láng giềng thích nói kia

thay đổi ý kiến. Nhưng lần này bà ta đi thật. Ra đến ngoài, bà ta khép cánh
cửa lại.

Thở phào nhẹ nhõm, thiếu tá Burnaby nhồi thuốc lá vào tẩu, cúi xuống

chăm chú đọc bản tường trình đầy lạc quan hoạt động kinh doanh của một
công ty khai thác khoáng sản. Bản tường trình này không lừa được ai trừ
các bà quả phụ và các đại úy về hưu.

- Mười hai phần trăm - viên thiếu tá lẩm bẩm... - Nơi này làm ăn có vẻ

khá đấy...

Trong ngôi biệt thự bên cạnh, đại úy Wyat đang trình bày quan điểm

của mình với cụ Rycroft:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.