- Bà ấy gửi thư hỏi chúng tôi... Xin ông chờ cho một chút... - Anh ta
mở ngăn kéo, lấy ra một hồ sơ - Thư gửi từ khách sạn Carlton, London.
- Trong thư, bà khách có nói cụ thể đến lâu đài Sittaford không?
- Không. Bà ấy chỉ ngỏ ý muốn nghỉ vụ đông năm nay trong vùng núi
Dartenson, và đề nghị tôi giới thiệu cho một tòa nhà có tối thiểu tám phòng
ngủ. Gần ga xe lửa hay gần một thành thị nào không quan trọng.
- Lâu đài Sittaford có được đăng ký cho thuê ở hãng của ông không?
- Không. Nhưng đấy là tòa nhà duy nhất trong khắp vùng này đáp ứng
đúng những yêu cầu của bà khách hàng. Bà ấy còn nói rõ với hãng chúng
tôi là sẵn sàng trả tiền thuê tới mười hai ghi-nê một tuần. Do thấy như vậy
chúng tôi bèn liên hệ với đại úy Trevelyan. Đại úy đồng ý và công việc
được thu xếp ổn thỏa.
- Bà Willett chưa cần xem tòa nhà?
- Bà ấy không cần. Nhận được thư trả lời là bà ấy ký ngay vào bản hợp
đồng. Rồi hôm đó, bà thuê ôtô đến đây, thỏa thuận trước với ông đại úy về
vấn đề những tấm khăn trải và những bộ thìa nĩa bằng bạc, đồng thời thăm
tòa nhà.
- Bà khách tỏ vẻ hài lòng?
- Lúc quay lại hãng chúng tôi, bà ấy cho biết là bà ấy rất hài lòng về
tòa lâu đài Sittaford.
- Ông có nhận xét gì về bà khách đó không? - viên thanh tra hỏi, chăm
chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
- Trong nghề chúng tôi, chúng tôi đã quen không ngạc nhiên về
chuyện gì bao giờ.